Ích Chân: Thích Chí Đạt | Đại Bảo Tháp Mandala Tây Thiên | Đại Bảo Tháp | Đại Bảo Tháp Tây Thiên

Ích Chân: Thích Chí Đạt

Ích Chân: Thích Chí Đạt

Sư Thích Chí Đạt ở chùa Sách Chân Ích, đạo hạnh tuy có tuy có phần dung tục nhưng giỏi đọc kinh kệ.

Năm Đạt hai mươi ba tuổi tức năm Nguyên Huy thứ ba đời Tống, tháng sáu năm đó Đạt ốm chết, vì người còn ấm nên chưa liệm. Thế rồi sau hai ngày dần dần hồi tỉnh lại tới sáng ngày thứ ba thì nói năng được, tự thuật lại rằng: Lúc mới lịm đi thì thấy mọi người đều mặc quần áo vàng. Một người đứng ở ngoài cửa, một người đi thẳng đến trước giường nói: “Thượng nhân phải đi! Hãy xuống dưới đất’. Đạt nói: “Bần đạo là người yếu không thể đi bộ được !” Người đó bảo: “Thế thì có thể đi xe!” Nói dứt lời thì xe tới. Đạt liền trèo lên, tâm thần hoảng hốt, chẳng còn trông thấy người nhà người cửa và ngay cả cỗ xe đang ngồi, nhìn ra bốn bề, chỉ thấy toàn là đồng hoang đường sá gian nguy, cứ leo lên mãi. Tới một cổng son, tường vách cửa ngõ rất đẹp đẽ, Đạt vào tới dưới nhà, trên nhà có một vị quý nhân, mặc áo đỏ đội mũ ngồi chễm chệ trên giường, thái độ nghiêm khắc, trông rất oai vệ, lính hầu hai bên đến hơn trăm người thảy đều đứng bên cột son, gươm đao san sát. Quý nhân thấy Đạt bèn nghiêm sắc mặt hỏi: “Là người xuất gia mà sao lại được phép có nhiều tội lỗi như vậy?” Đạt đáp: “Từ lúc có được ý thức đến giờ không nhớ là đã gây ra tội lỗi”. Hỏi: “Người có bỏ việc tụng giới không?” Đạt đáp: “Lúc mới thụ giới cụ túc, thực thường tụng giới. Gần đây vì chạy theo việc trai giảng, luôn luôn phải đi tụng kinh cho đám xá, cho nên việc tụng giới Bồ tát cũng có lúc bị thiếu sót, bị bỏ bễ”. Lại hỏi: “Làm Sa môn mà không tụng giới như thế chẳng phải là tội thì còn là gì? Hãy đọc kinh xem!”. Đạt liền tụng ba quyển kinh Pháp Hoa rồi thôi. Quý nhân ra lệnh cho người được sai đi bắt Đạt nói: “Hãy đưa y đến chốn ác địa! Nhưng đừng để y phải khổ quá!”.

Hai ngưòi bèn dẫn Đạt đi. Đi được mấy chục dặm dần dần nghe rõ tiếng đập gõ hò hét, tiếng lửa sôi ầm ầm và đường phía trước tối dần. Sau đó đến một cái cổng cao mấy chục trượng, màu đen kịt đại để là cổng sắt, tường cũng vậy, Đạt tự nghĩ thầm: Địa ngục chính là đây vậy, thế là liền rất sợ hãi, hối hận vì lúc còn ở trên đời chẳng tu hạnh nghiệp. Tới khi vào trong cổng lớn, tiếng náo động càng lớn hơn, lắng nghe hồi lâu mói biết là tiếng người kêu la. Trong cổng càng tối, chẳng còn trông thấy gì. Bấy giờ ánh lửa bập bùng lúc tắt lúc sáng thấy có mấy người bị trói quặt cánh khi đi ở đằng trước bị mấy người đẳng sau xiên bằng cái đinh ba, máu chảy như suối. Một người trong số bị xiên là vợ bác họ của Đạt, hai bên gặp nhau cũng định chuyện trò nhưng bị người ta lôi đi rất nhanh, chẳng kịp nói gì. Vào cửa cách chừng hai trăm bước thì thấy một vật như hình đụn gạo cao đến hon một trượng. Hai người kia bèn túm Đạt mà quẳng lên trên đụn, trong đụn có lửa đốt Đạt khiến Đạt cháy nát nửa người, đau không chịu nổi bị lăn từ trên đụn xuống đất, ngất đi hồi lâu. Hai người kia lại đem Đạt đi, thấy có mười mấy chiếc vạc bập bềnh lúc nổi lúc chìm theo đà vạc sôi. Bên cạnh có người dùng đinh ba đâm người trong vạc. Có vạc có người leo ra khỏi vạc, hai mắt bị sôi lồi ra, lưỡi thè lè dài đến hơn một thước, thịt đều nát bét nhưng vẫn chưa chết. Các vạc đều đầy. Chỉ còn một vạc vẫn còn bỏ không. Hai người kia liền bảo Đạt: “Thượng nhân phải lập tức vào ngay trong vạc này!”. Đạt nghe nói thế, sự hãi rụng rời bèn nài nỉ với họ rằng: “Cho phép bần đạo được lễ Phật”, nói rồi chí tâm rập đầu lễ Phật, cầu nguyện miễn được nỗi khổ này. Đạt phủ phục dưới đất lâu chừng thời gian ăn một bữa cơm để tỏ lòng ăn năn sám hối, thành tâm cầu nguyện.

Tới khi đứng lên nhìn bốn phía thì chẳng còn thấy gì. Chỉ thấy đồng đất bẳng phẳng cây cối tốt tươi, phong cảnh đẹp đẽ trong sáng. Còn hai người kia thì đang dẫn Đạt tới dưới một tòa lầu. Lầu này hình cao nhọn trên đó có người, chỉ ngồi vừa vặn đủ chỗ, người đó bảo Đạt rằng: “Sa môn hiện thụ kinh báo, thế còn là rất đáng mừng đấy!”. Đạt ở dưới lầu bỗng nhiên bất giác rồi tỉnh lại. Đến nay Đạt vẫn còn sống, hiện đang ở chùa Sá và ngày càng kiên trì các việc trai giới thiền tụng hơn.
 
Nguyên chú:
 
Đạt tuy giỏi kệ trai giảng, nhưng không khỏi tán loạn bản tâm, chạy theo danh lợi lại bỏ việc Bồ tát tụng giới cho nên bị quả báo phải đọa vào địa ngục.

Viết bình luận

Chúc mừng năm mới
Copyright © 2015 daibaothapmandalataythien.org. All Rights Reserved.
Xã Đại Đình, huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc. Email: daibaothapmandalataythien@gmail.com

Đăng ký nhận tin mới qua email
Số lượt truy cập: 5773992
Số người trực tuyến: